THE ONLY FORUM FOR CLVN LOVERS
Diễn đàn dang được nâng cấp . Thân mời các bạn TV vào xem và sử dụng.
Hãy click vào Quick links phía bên trên tay trái để bắt đầu
Nếu thấy có gì xin báo cho tcgd biết để sửa chữa cho kịp thời nhen các bạn.
Cám ơn các bạn
Ca sĩ Duy Quang qua đời
Nội quy chuyên mục
THÀNH VIÊN CLVN CHÚ Ý !
1- Bài viết phải luôn luôn bỏ dấu cho dễ đọc, viết không dấu sẽ bị xóa. Xem chỉ dẫn cách bỏ dấu taị đây.
2- Không đưa nguyên link từ các nơi khác vào - Không viết toàn chữ hoa hoặc liên tục không chấm phết.
3- Ghi rõ nguồn các bài được đưa lên là bắt buộc - Tránh những lời lẽ quá khích.
4- Mỗi thành viên chỉ được dùng một nick - Không nên đưa nhiều bài lắt nhắt liên tiếp từ cùng một thành viên.
5- Đừng dùng quote (trích dẫn) để trả lời khi 2 bài liên tiếp nhau - Tránh quote nhiều lần cùng một hình ảnh.
6- Không dùng màu đỏ trừ phi đó là tựa đề của một bài mới - Nên tạo chữ ký đẹp, cân đối, dễ nhìn.
7- Thắc mắc về bài bị xoá post trên diễn đàn đều cũng sẽ bị xoá. Trực tiếp liên lạc với Ban Điều Hành nếu cần.
8- Mọi thành viên đều cùng một nhà CLVN nên việc cư xữ hoà nhã với nhau là cần thiết dù ý kiến có dị biệt.
1- Bài viết phải luôn luôn bỏ dấu cho dễ đọc, viết không dấu sẽ bị xóa. Xem chỉ dẫn cách bỏ dấu taị đây.
2- Không đưa nguyên link từ các nơi khác vào - Không viết toàn chữ hoa hoặc liên tục không chấm phết.
3- Ghi rõ nguồn các bài được đưa lên là bắt buộc - Tránh những lời lẽ quá khích.
4- Mỗi thành viên chỉ được dùng một nick - Không nên đưa nhiều bài lắt nhắt liên tiếp từ cùng một thành viên.
5- Đừng dùng quote (trích dẫn) để trả lời khi 2 bài liên tiếp nhau - Tránh quote nhiều lần cùng một hình ảnh.
6- Không dùng màu đỏ trừ phi đó là tựa đề của một bài mới - Nên tạo chữ ký đẹp, cân đối, dễ nhìn.
7- Thắc mắc về bài bị xoá post trên diễn đàn đều cũng sẽ bị xoá. Trực tiếp liên lạc với Ban Điều Hành nếu cần.
8- Mọi thành viên đều cùng một nhà CLVN nên việc cư xữ hoà nhã với nhau là cần thiết dù ý kiến có dị biệt.
-
- Bài viết: 2
- Ngày tham gia: Bảy T7 12, 2008 5:42 am
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
Cảm ơn tancogiaoduyen, TTM gấp đi ăn lunch không coi kỷ reply liền ...
-
- Global Mod
- Bài viết: 6474
- Ngày tham gia: Tư T9 20, 2006 5:00 pm
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
TTM đã viết:Cô Tuyết Mai giỏi quá! Cảm ơn cô....
Dạ không có chi, nếu có bài nào liên quan đến Nghệ sĩ, TTM cứ gởi link , TM sẽ post theo để chia sẽ cho các bạn cùng đọc. Rất cám ơn TTM.
-
- Bài viết: 2
- Ngày tham gia: Bảy T7 12, 2008 5:42 am
-
- Global Mod
- Bài viết: 6474
- Ngày tham gia: Tư T9 20, 2006 5:00 pm
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
[center][/center]
[center]Môi Son Julie[/center]
[center]tự chuyện
kỳ 4[/center]
[center][/center]
[center][/center]
4. “Mùa Thu Chết”
“Hương Thời Gian, mùi thạch thảo, em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em”
Guillaume Apolinaire
Bài hát như ám vận vào đời Nàng.
Bài hát có định mệnh nào trong cuộc đời Nàng mà những tảng màu ảm đạm của một Mùa Thu bên trời Âu đã bao phủ. Mặt đất buồn rầu chuẩn bị cho một mùa Tang phải đến khi Đông sang.
Không gian xao xác lá vàng rơi khắp lối … rung cả trên lối đi … làm đôi khi vang lên tiếng oán than ròn rã của lá vàng rơi trên đường bị dẫm nát dưới chân người qua lại.
Lá vàng rơi… vàng rơi … vàng rơi… vàng rơi … vàng rơi …
Thi Nhân khóc tiếng Bi Ai
Cho vàng thu vương dấu lệ
Mùa Thu Chết phải chăng nói đến sự vĩnh viễn xa lìa nhau ?
Hoa Thạch Thảo, một loài hoa mọc trên đá, khốn khó thế mà cũng cho hoa có hương thơm – Hương Thời Gian – nỗi nhớ … người ta muốn ám chỉ điều gì ?
Hỏi thêm ý nghĩa đó với người nhiều chữ nghĩa hơn thì được biết nó gần như điều mình cảm nhận về một Mùa Thu.
Mùa Thu là mùa đơm hao kết trái của Thi Ca … Thiên nhiên trở mình. Đất Trời giao hoan làm cho vạn vật linh động hơn, tươi hơn đẹp hơn và tình hơn.
Là quà tặng của thiên nhiên mà những tầng sóng ngân vang trong không gian. Chỉ biết rung động trước cái đẹp của vạn vật của người là Thi Nhân dệt Mộng cho Đời.
Lúc đó nàng chưa biết thưởng thức Thơ làm sao biết gì về những tâm hồn Thi Nhân.
Khi đọc bài viết của nhà văn Duyên Anh có những câu như: “Julie qua bài hát Mùa Thu Chết đã là “thành đồng chắn nẻo xuân sang”! Nghe phiêu diêu quá ! Nhưng tôi chẳng hiểu nhiều ý tứ trong đó. Biết đại khái là một lời khen tặng làm bừng bừng đôi má thế thôi. Tiếc quá, tôi đã đánh mất bài viết này. Hy vọng bạn đọc Chương Còm Duyên Anh hay khán thính giả của tôi còn lưu trữ xin cho tôi bản copy thì quý lắm thay.
Anh Duy Trác, một Cây Đại Thụ trong làng ca hát mà mọi người đều quý mến đã ưu ái dành cho tôi một chương trình nhạc trên đài phát thanh Houston với – Julie và Mùa Thu Chết - . Anh có những nhận định rất sắc bén về hiện tượng này. Anh cho đó là một hiện tượng và anh chặc lưỡi đáng tiếc bởi vô hình chung bài hát Mùa Thu Chết đã đóng khung tiếng hát tôi. Cuộc ghi âm lần đó tôi cất giữ nhưng nay lạc đâu trong trí nhớ. Tìm ra được sẽ mời bạn đọc nghe giọng trầm ấm của anh Duy Trác dẫn chương trình nghe mới hay.
Thi sĩ Bùi Giáng.
Tôi không biết Ông Bùi Giáng là Thi sĩ lẫy lừng tên tuổi. Một Thiên Tài trong Thi Văn nước Việt.
Người không thuộc Thơ làm sao biết Ông Thi Sĩ Ngoại Quốc Guillaume Apolinaire.
Tôi không biết nhiều về Ông Thi Sĩ tài hoa kia nhưng qua bài thơ L' autaumne est morte Ông đã vượt không gian và thời gian … du hồn qua Bùi Giáng --- Thi Sĩ Tây gặp gỡ Thi Sĩ Ta --- đã để lại cho chúng ta những ý tứ mỹ miều lãg mạn của trời thơ Tây Phương qua lời thơ Việt của Bùi Giáng …
Cái không biết của tôi nhiều lắm mênh mang lắm
Cái ngu si thì vô số kể, đếm không xuể
Cái may rủi trên đường đời thì cũng có như mọi người. Nhưng phải thành thực mà nói Cái May nó cồm cộm lên như một con dấu nổi trên từ chứng minh thư nên tôi còn ngồi đây kể chuyện mình cho bạn nghe
Nhưng có Cái Duyên thì lại là chuyện khác.
Để có chuyện dài kể bạn nghe về cái duyên văn nghệ của mình với những người trong giới Chú Bác Cô Cậu hay đàn anh đàn chị nổi tiếng chẳng khác nào tự tô vẽ chuyện để tô điểm cho mình đẹp hơn, một cách đánh bóng mình chẳng hạn.
Nếu còn là người của sân khấu chắc tôi nắm bắt cơ hội này không buông …
… Để thoát vòng hệ lụy là người của sân khấu. Tôi mất hơn 10 ăm im lặng để lắng nghe mình (đôi khi ngờ nghệch ra ngòai vùng im lặng lạc ngay miền Thị Phi thêm nản long, và tôi nghe ra trong tôi thổn thức … Tiếng thở dài
Tôi đã đóng lại sự nghiệp ca hát của đời mình không một lời chia tay cùng khán thính giả hâm mộ
Tôi Nợ cuộc đời món nợ Ân Tình nên tôi còn thổn thức bấy lâu … Nay tôi mở một cánh cửa khác để trở lại hạnh ngộ cùng giới văn nghệ muôn phương …
Vẫn mong được sự đón nhận và nghe câu Welcome back, JQ.
Thuở đầu đời mới làm quen với nhạc Việt và khán thính giả Việt qua nhạc ngoại quốc lời Phạm Duy, tôi chỉ được biết đến qua cái tên rất ngắn gọn, Julie
Đến khi thu thanh bài Mùa Thu Chết tự nhiên thấy đĩa nhạc có thêm tên Quang bên cạnh – Julie Quang -
Lần đầu tiên thu thanh trên đĩa nhựa tôi lung túng khi Cô Sáu là chủ hãng dĩa Việt Nam yêu cầu tôi phải có cái tên Việt mà người Việt tận nông thôn vùng xa cũng đọc được, kêu tên được.
Ghép tên 2 chúng tôi lại, vừa rõ là ai, không lỡ nhầm với một người khác có ý như chúc phúc cho 2 trẻ. Đó là ý của Bố Phạm Duy
Một hôm thi sĩ Bùi Giáng đến nhà thăm Bố Phạm Duy. Bố hay khoe con
- Để Moi bảo bọn nhỏ đàn hát Toi nghe
- Julie con hát “Vòng Tay Nữ Sinh” và “Hai Khía Cạnh Cuộc Đời”
Bố làm lời Việt cho bài “To Sir With Love” và “Both Sides Now”
Trên tay cầm tờ giấy và cây bút chì trong khi thưởng thức chúng tôi hát, Ông Bùi Giáng nguệc ngoạc như đang vẽ gì đó …
Ông khen tôi hát hay và nói Ông và Bố sẽ có bài hát mới dính liền với tên tôi.
… Mà dính thật !
Ông viết lời Việt cho bài Mùa Thu Chết ngay hôm đó.
Mùa Thu Chết và Julie Quang khai sinh cùng lúc, cùng thời điểm đó, năm 1970 phong trào nhạc trẻ Việt Nam rộ lên trăm hoa đua nở
Người sành điệu và giới thưởng ngoạn phần lớn tập trung tại thành phố Sài Gòn nơi du nhập và tiếp thu những luồng văn hóa khác nhau và cũng là nơi xuất xứ của những gì mới mẻ, lạ lẫm. Trong âm nhạc luồng gió nhạc trẻ đã thổi tan không khí u ám của chiến tranh. Nhac trẻ nghiễm nhiên đã có chỗ đứng vững vàng trong nền âm nhạc Việt. Nơi tỉnh thành Nha Trang Đà Lạt Vũng Tàu cũng có những ban nhạc trẻ những tài năng trẻ xuất xứ từ địa phương
Không riêng thành phố Sài Gòn nơi nào có nhiều Trường Trung Học, Đại Học nổi tiếng ắt sinh viên học sinh nơi đó quy tụ những tài năng trẻ trong bất cứ mọi lãnh vực.
Riêng với phong trào nhạc trẻ Việt Nam theo xu hướng quốc tế ( không riêng ở VN, khắp nơi trên toàn địa cầu này đều theo trào lưu đó).
Âm nhạc trỗi mình. Người Trẻ Việt vượt ranh bức rào để bước ra ngoài những quy luật sáo mò của một nền âm nhạc chính thống. Đây không phải là một sự chối bỏ mà khẳng định được rằng “Âm nhac không biên giới”. Nhạc trẻ Việt đã chứng mình được điều này
Bằng cách này hay cách khác chúng tôi đều thể hiện theo đúng cách Western như trào lưu. Nhạc dịch, chơi nhái, hát nhái vv … miễn sao cho đúng y chang thì mới ăn tiền. Chúng tôi thi đua nhau “nhái” mà không hề mảy may nghĩ đến mình đang vay mượn của người khác
May thay tuổi trẻ chúng tôi còn có Phượng Hoàng cất cao cánh trên vòm trời nhạc Trẻ Việt.
Có Nguyễn Trung Cang nhức nhối than phận người kêu than ... "Bước tình hồng", "Còn yêu em mãi" ...
Có Lê Hựu Hà tha thiết ôm hôn ghì xiết cuộc đời ... "Hãy Ngước Mặt Nhìn Đời , "Yêu Đời Yêu Người " ...
Chúng tôi còn có một Bố Già Phạm Duy lắng nghe được hơi thở của thời đại, biết được trăn trở thao thứccủa người Trẻ đã hao mòn nhiều vì chiến tranh mất mát … Và họ, người trẻ họ cần gì ?
Người nghệ sĩ đích thực phải nhận ra điều cần thiết phải thay đổi trong món ăn tinh thần mà mình sẽ phải cung ứng hay còn gọi là cống hiến cho đời sống .
Trực diện mãi với sự tàn phá của chiến tranh người ta quên dần với sự ù lỳ . Nhàm chán với nhạc phản chiến hoặc nhạc chiến đấu .. Người ta cần những thứ trừu tượng mông lung. Không hiểu hết cũng chẳng ngại miễn sao Tim, Óc họ chạm đến những mỹ từ những ý tưởng cao xa sẽ giúp họ bay bỗng sẽ no nê trong khoái lạc .. đê mê
Mùa Thu Chết là một kết hợp của Thi Ca - East meets West – thai nghén và sinh ra bởi những Cổ Thụ như Apolinaire Bùi Giáng và Phạm Duy thì làm sao không đáp ứng được nhu cầu Thời Thế. Duyên may cho tôi kết tụ tại đấy …
Là người chuyên chở bài hát chẳng đánh Bắc dẹp Nam hay cậy mình tài giỏi
Tôi tin rằng đã có người hát hay hơn mình, và sẽ có người thể hiện bài Mùa Thu Chết “tới” hơn Julie Quang
Julie Quang
[center]Môi Son Julie[/center]
[center]tự chuyện
kỳ 4[/center]
[center][/center]
[center][/center]
4. “Mùa Thu Chết”
“Hương Thời Gian, mùi thạch thảo, em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em”
Guillaume Apolinaire
Bài hát như ám vận vào đời Nàng.
Bài hát có định mệnh nào trong cuộc đời Nàng mà những tảng màu ảm đạm của một Mùa Thu bên trời Âu đã bao phủ. Mặt đất buồn rầu chuẩn bị cho một mùa Tang phải đến khi Đông sang.
Không gian xao xác lá vàng rơi khắp lối … rung cả trên lối đi … làm đôi khi vang lên tiếng oán than ròn rã của lá vàng rơi trên đường bị dẫm nát dưới chân người qua lại.
Lá vàng rơi… vàng rơi … vàng rơi… vàng rơi … vàng rơi …
Thi Nhân khóc tiếng Bi Ai
Cho vàng thu vương dấu lệ
Mùa Thu Chết phải chăng nói đến sự vĩnh viễn xa lìa nhau ?
Hoa Thạch Thảo, một loài hoa mọc trên đá, khốn khó thế mà cũng cho hoa có hương thơm – Hương Thời Gian – nỗi nhớ … người ta muốn ám chỉ điều gì ?
Hỏi thêm ý nghĩa đó với người nhiều chữ nghĩa hơn thì được biết nó gần như điều mình cảm nhận về một Mùa Thu.
Mùa Thu là mùa đơm hao kết trái của Thi Ca … Thiên nhiên trở mình. Đất Trời giao hoan làm cho vạn vật linh động hơn, tươi hơn đẹp hơn và tình hơn.
Là quà tặng của thiên nhiên mà những tầng sóng ngân vang trong không gian. Chỉ biết rung động trước cái đẹp của vạn vật của người là Thi Nhân dệt Mộng cho Đời.
Lúc đó nàng chưa biết thưởng thức Thơ làm sao biết gì về những tâm hồn Thi Nhân.
Khi đọc bài viết của nhà văn Duyên Anh có những câu như: “Julie qua bài hát Mùa Thu Chết đã là “thành đồng chắn nẻo xuân sang”! Nghe phiêu diêu quá ! Nhưng tôi chẳng hiểu nhiều ý tứ trong đó. Biết đại khái là một lời khen tặng làm bừng bừng đôi má thế thôi. Tiếc quá, tôi đã đánh mất bài viết này. Hy vọng bạn đọc Chương Còm Duyên Anh hay khán thính giả của tôi còn lưu trữ xin cho tôi bản copy thì quý lắm thay.
Anh Duy Trác, một Cây Đại Thụ trong làng ca hát mà mọi người đều quý mến đã ưu ái dành cho tôi một chương trình nhạc trên đài phát thanh Houston với – Julie và Mùa Thu Chết - . Anh có những nhận định rất sắc bén về hiện tượng này. Anh cho đó là một hiện tượng và anh chặc lưỡi đáng tiếc bởi vô hình chung bài hát Mùa Thu Chết đã đóng khung tiếng hát tôi. Cuộc ghi âm lần đó tôi cất giữ nhưng nay lạc đâu trong trí nhớ. Tìm ra được sẽ mời bạn đọc nghe giọng trầm ấm của anh Duy Trác dẫn chương trình nghe mới hay.
Thi sĩ Bùi Giáng.
Tôi không biết Ông Bùi Giáng là Thi sĩ lẫy lừng tên tuổi. Một Thiên Tài trong Thi Văn nước Việt.
Người không thuộc Thơ làm sao biết Ông Thi Sĩ Ngoại Quốc Guillaume Apolinaire.
Tôi không biết nhiều về Ông Thi Sĩ tài hoa kia nhưng qua bài thơ L' autaumne est morte Ông đã vượt không gian và thời gian … du hồn qua Bùi Giáng --- Thi Sĩ Tây gặp gỡ Thi Sĩ Ta --- đã để lại cho chúng ta những ý tứ mỹ miều lãg mạn của trời thơ Tây Phương qua lời thơ Việt của Bùi Giáng …
Cái không biết của tôi nhiều lắm mênh mang lắm
Cái ngu si thì vô số kể, đếm không xuể
Cái may rủi trên đường đời thì cũng có như mọi người. Nhưng phải thành thực mà nói Cái May nó cồm cộm lên như một con dấu nổi trên từ chứng minh thư nên tôi còn ngồi đây kể chuyện mình cho bạn nghe
Nhưng có Cái Duyên thì lại là chuyện khác.
Để có chuyện dài kể bạn nghe về cái duyên văn nghệ của mình với những người trong giới Chú Bác Cô Cậu hay đàn anh đàn chị nổi tiếng chẳng khác nào tự tô vẽ chuyện để tô điểm cho mình đẹp hơn, một cách đánh bóng mình chẳng hạn.
Nếu còn là người của sân khấu chắc tôi nắm bắt cơ hội này không buông …
… Để thoát vòng hệ lụy là người của sân khấu. Tôi mất hơn 10 ăm im lặng để lắng nghe mình (đôi khi ngờ nghệch ra ngòai vùng im lặng lạc ngay miền Thị Phi thêm nản long, và tôi nghe ra trong tôi thổn thức … Tiếng thở dài
Tôi đã đóng lại sự nghiệp ca hát của đời mình không một lời chia tay cùng khán thính giả hâm mộ
Tôi Nợ cuộc đời món nợ Ân Tình nên tôi còn thổn thức bấy lâu … Nay tôi mở một cánh cửa khác để trở lại hạnh ngộ cùng giới văn nghệ muôn phương …
Vẫn mong được sự đón nhận và nghe câu Welcome back, JQ.
Thuở đầu đời mới làm quen với nhạc Việt và khán thính giả Việt qua nhạc ngoại quốc lời Phạm Duy, tôi chỉ được biết đến qua cái tên rất ngắn gọn, Julie
Đến khi thu thanh bài Mùa Thu Chết tự nhiên thấy đĩa nhạc có thêm tên Quang bên cạnh – Julie Quang -
Lần đầu tiên thu thanh trên đĩa nhựa tôi lung túng khi Cô Sáu là chủ hãng dĩa Việt Nam yêu cầu tôi phải có cái tên Việt mà người Việt tận nông thôn vùng xa cũng đọc được, kêu tên được.
Ghép tên 2 chúng tôi lại, vừa rõ là ai, không lỡ nhầm với một người khác có ý như chúc phúc cho 2 trẻ. Đó là ý của Bố Phạm Duy
Một hôm thi sĩ Bùi Giáng đến nhà thăm Bố Phạm Duy. Bố hay khoe con
- Để Moi bảo bọn nhỏ đàn hát Toi nghe
- Julie con hát “Vòng Tay Nữ Sinh” và “Hai Khía Cạnh Cuộc Đời”
Bố làm lời Việt cho bài “To Sir With Love” và “Both Sides Now”
Trên tay cầm tờ giấy và cây bút chì trong khi thưởng thức chúng tôi hát, Ông Bùi Giáng nguệc ngoạc như đang vẽ gì đó …
Ông khen tôi hát hay và nói Ông và Bố sẽ có bài hát mới dính liền với tên tôi.
… Mà dính thật !
Ông viết lời Việt cho bài Mùa Thu Chết ngay hôm đó.
Mùa Thu Chết và Julie Quang khai sinh cùng lúc, cùng thời điểm đó, năm 1970 phong trào nhạc trẻ Việt Nam rộ lên trăm hoa đua nở
Người sành điệu và giới thưởng ngoạn phần lớn tập trung tại thành phố Sài Gòn nơi du nhập và tiếp thu những luồng văn hóa khác nhau và cũng là nơi xuất xứ của những gì mới mẻ, lạ lẫm. Trong âm nhạc luồng gió nhạc trẻ đã thổi tan không khí u ám của chiến tranh. Nhac trẻ nghiễm nhiên đã có chỗ đứng vững vàng trong nền âm nhạc Việt. Nơi tỉnh thành Nha Trang Đà Lạt Vũng Tàu cũng có những ban nhạc trẻ những tài năng trẻ xuất xứ từ địa phương
Không riêng thành phố Sài Gòn nơi nào có nhiều Trường Trung Học, Đại Học nổi tiếng ắt sinh viên học sinh nơi đó quy tụ những tài năng trẻ trong bất cứ mọi lãnh vực.
Riêng với phong trào nhạc trẻ Việt Nam theo xu hướng quốc tế ( không riêng ở VN, khắp nơi trên toàn địa cầu này đều theo trào lưu đó).
Âm nhạc trỗi mình. Người Trẻ Việt vượt ranh bức rào để bước ra ngoài những quy luật sáo mò của một nền âm nhạc chính thống. Đây không phải là một sự chối bỏ mà khẳng định được rằng “Âm nhac không biên giới”. Nhạc trẻ Việt đã chứng mình được điều này
Bằng cách này hay cách khác chúng tôi đều thể hiện theo đúng cách Western như trào lưu. Nhạc dịch, chơi nhái, hát nhái vv … miễn sao cho đúng y chang thì mới ăn tiền. Chúng tôi thi đua nhau “nhái” mà không hề mảy may nghĩ đến mình đang vay mượn của người khác
May thay tuổi trẻ chúng tôi còn có Phượng Hoàng cất cao cánh trên vòm trời nhạc Trẻ Việt.
Có Nguyễn Trung Cang nhức nhối than phận người kêu than ... "Bước tình hồng", "Còn yêu em mãi" ...
Có Lê Hựu Hà tha thiết ôm hôn ghì xiết cuộc đời ... "Hãy Ngước Mặt Nhìn Đời , "Yêu Đời Yêu Người " ...
Chúng tôi còn có một Bố Già Phạm Duy lắng nghe được hơi thở của thời đại, biết được trăn trở thao thứccủa người Trẻ đã hao mòn nhiều vì chiến tranh mất mát … Và họ, người trẻ họ cần gì ?
Người nghệ sĩ đích thực phải nhận ra điều cần thiết phải thay đổi trong món ăn tinh thần mà mình sẽ phải cung ứng hay còn gọi là cống hiến cho đời sống .
Trực diện mãi với sự tàn phá của chiến tranh người ta quên dần với sự ù lỳ . Nhàm chán với nhạc phản chiến hoặc nhạc chiến đấu .. Người ta cần những thứ trừu tượng mông lung. Không hiểu hết cũng chẳng ngại miễn sao Tim, Óc họ chạm đến những mỹ từ những ý tưởng cao xa sẽ giúp họ bay bỗng sẽ no nê trong khoái lạc .. đê mê
Mùa Thu Chết là một kết hợp của Thi Ca - East meets West – thai nghén và sinh ra bởi những Cổ Thụ như Apolinaire Bùi Giáng và Phạm Duy thì làm sao không đáp ứng được nhu cầu Thời Thế. Duyên may cho tôi kết tụ tại đấy …
Là người chuyên chở bài hát chẳng đánh Bắc dẹp Nam hay cậy mình tài giỏi
Tôi tin rằng đã có người hát hay hơn mình, và sẽ có người thể hiện bài Mùa Thu Chết “tới” hơn Julie Quang
Julie Quang
-
- Global Mod
- Bài viết: 6474
- Ngày tham gia: Tư T9 20, 2006 5:00 pm
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
[center]tự chuyện
kỳ 5[/center]
5. Khách Tri âm … (Thư Tín)
Tôi hay vào đọc bài trên Gió O. Loạt bài của nữ ca sĩ Julie Quang thật hay và cảm động. Tôi cũng là fan ngày xưa của cô ca sĩ. Nhân đây, tôi có mạo muội dịch bài thơ L'adieu của Guillaume Apollinaire, bản Anh ngữ, sang thơ tự do VN. Tôi đăng trên blog cá nhân của mình thôi. Xin gởi cho nhà văn xem, nếu nhà văn thấy có đăng được thì đăng, như một lời kính tặng và chia buồn cùng cô ca sĩ Julie.
L'adieu
Guillaume Apollinaire
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
*
Farewell
English translation
I picked this sprig of heather
Autumn is dead - remember
We will never see each other again on this earth
Odor of time sprig of heather
And remember that I am waiting for you
*
Heather - Thạch thảo
Kính tặng ca sĩ Julie Quang
Và lời thành thật chia buồn đến cô.
Ly biệt
Anh ngắt một nhành hoa
thạch thảo
Nhớ không em - mùa thu
Mùa thu đã chết
Rồi hai ta sẽ chẳng
còn thấy nhau
Trần gian đành ly biệt
Ôi thạch thảo
mùi hương của thời gian
Và thương ơi nhớ nhé
Anh vẫn mãi mãi chờ em
From: "Mai Huynh" <trucmai…@gmail.com>
Kinh gửi chị Julie Quang.
Em theo dõi Môi Son Julie, chị viết hay quá, em trông đợi từng ngày để được đọc bài mới của chị...
Chị Quang ơi! { em kêu theo kiểu miền Nam tên ông xã của chị ...}
Chị biết không hơn 10 năm nay em cứ canh chương trình mới của Asia coi có chị trở lại hát mà không thấy...
Chờ đợi mỏi mòn bây giờ đọc bài "Tín hiệu Chàng" em mới biết "Tôi đóng lại sự nghiệp ca hát đời mình trong râm ran bất mãn …"
Làm cho bấy lâu nay em đợi chờ thiệt là buồn!...
Nhưng em không nghĩ chị là người bạc tình vô nghĩa với Fans, hay là người hành tinh đâu....
Người hành tinh làm sao có thể hát và viết hay như chị được...
Chị báo hại em quá nha! Sau khi biết chị không chịu hát nữa, em lục lại DVD Video xem cái nào mất để mua lại cái khác liền....
Em vào TTASIA online tìm nhạc của chị, cũ quá thì họ bán hết mà không có DVD, em gọi đến TTASIA để lời nhắn"em muốn mua DVD nhạc có tiếng hát Julie..."
Chò hoài không thấy ai trả lời, nên ngày 16-01-13 em order 5 cuốn Karaoke có chị hát,...
Ai cũng ngac mhiên vì xưa nay em không bao giờ hát và mua Karaoke...{ em tự biết mình CA RA không có OK!...} Em làm lều mua lẹ để họ bán hết...
Em quý mấy bài hát của chị như báu vật vậy!...
Bây giờ chị viết thay cho tiếng hát cũng an ủi được chút xíu!...
Làm khán giả hay đọc giả, cái nào chị cũng làm say mê lòng người...
Chị biết không em đã chảy nước mắt trong những doạn chị viết như::
"....Bàn tay Chàng nằm im trong hai tay ấp ủ của Nàng đang chuyền hơi ấm … Chỉ còn nhịp đập yếu ớt nơi đầu những ngón tay. Nàng lần dò tìm mạch nào để khơi lại nguồn yêu thương đã có từ trước, từ bao giờ ? Và như chưa hề mất bao giờ … Nàng thiếp đi với tư thế tay trong tay cùng Chàng vào giấc mơ. Bên cạnh đứa con gái ngủ ngồi trên ghế. Trong giấc mơ của con chắc con nhìn thấy được hình ảnh mà con mong đợi từ lâu.."
Và rồi Tình cũng đã tan mau theo bọt nước …
Trên dòng đời xuôi ngược sau này, đôi khi lỡ chạm mắt nhau – Anh làm khách lạ - Em ngại ngùng … đau …
<< Nhưng anh yêu hỡi điều anh cần biết là Mẹ con em cần có anh trong đời>>
"Cả hai chúng ta đều “đầu đá”, nên đã lạc mất nhau một lúc. Nhưng may mắn thay vào phút cuối đời chúng ta đã tháo gỡ được những gút mắc, đã chan hòa được cho nhau những hụt hẫng trong đời."
Chị đã lấy được nước mắt những người như em và càng làm nhiều người đã thương yêu anh lại càng thương tiếc anh Duy Quang nhiều hơn nữa...
"Cái Duyên dáng và sức thu hút nơi anh không chỉ riêng Nữ giới mà Nam giới cũng khóai mê anh. Với bạn bè anh thích cụng ly và vô tư tấu hài . ID và chữ ký Duy Quang không nhái được, không sao nhái được .Cái Duyên của anh đã để lại trong lòng mọi người một Duy Quang độc đáo. Khiến mọi người phải nhớ một Duy Quang – the One and the Only …"
Và đồng thời dập tăt bớt được những "búa rìu của dư luận" cho người lương thiện..
"Đọc và tự do suy luận, bạn thân mến, nhưng xin một điều: Đừng xúc phạm vong linh người quá cố. Kính trọng lương tâm của người lương thiện cho dù ghét hận kẻ thù, nhưng khi kẻ ấy nằm xuống không cho được lời cầu kinh hay một đóa hoa thì những lời lẽ khinh nhờn hay có ý chà đạp. Xin miễn đi."
Em nghĩ không chỉ có chị hảnh diện mang tên anh Julie Quang mà chắc ở một nơi nào đó anh Duy Quang cũng hảnh diện về chị một người vợ tri âm tri kỷ ngay cả khi anh không còn trên cõi đời nầy, em thật ngưỡng mộ chị lắm!
Sống với kỷ niệm đẹp cũng là một hạnh phúc lớn phải không chị?
Em ước mong chị viết nhiều hơn về chuyện tình đẹp và cuộc đời ca hát của anh chị... in thành sách hay làm thành phim thì thật là tuyệt vời...
Kính chúc chị nhiều sức khoẻ và trẻ đẹp mãi...
Em
MAI
TB: em gửi chị ý kiến của đọc giả...
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
Gửi bài gửi bởi Sung
» Thứ 7 Tháng 1 19, 2013 1:07 pm
Julie hay lắm. Nói ra được, cởi mở cho mình, cho nhiều người với. Tôi phục cô, ít ra là lần này.
Không đến đưa người lần chót nhưng đã chia sẻ nhiều giây phút lâm chung cũng là đủ.
Julie Quang
kỳ 5[/center]
5. Khách Tri âm … (Thư Tín)
Tôi hay vào đọc bài trên Gió O. Loạt bài của nữ ca sĩ Julie Quang thật hay và cảm động. Tôi cũng là fan ngày xưa của cô ca sĩ. Nhân đây, tôi có mạo muội dịch bài thơ L'adieu của Guillaume Apollinaire, bản Anh ngữ, sang thơ tự do VN. Tôi đăng trên blog cá nhân của mình thôi. Xin gởi cho nhà văn xem, nếu nhà văn thấy có đăng được thì đăng, như một lời kính tặng và chia buồn cùng cô ca sĩ Julie.
L'adieu
Guillaume Apollinaire
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
*
Farewell
English translation
I picked this sprig of heather
Autumn is dead - remember
We will never see each other again on this earth
Odor of time sprig of heather
And remember that I am waiting for you
*
Heather - Thạch thảo
Kính tặng ca sĩ Julie Quang
Và lời thành thật chia buồn đến cô.
Ly biệt
Anh ngắt một nhành hoa
thạch thảo
Nhớ không em - mùa thu
Mùa thu đã chết
Rồi hai ta sẽ chẳng
còn thấy nhau
Trần gian đành ly biệt
Ôi thạch thảo
mùi hương của thời gian
Và thương ơi nhớ nhé
Anh vẫn mãi mãi chờ em
From: "Mai Huynh" <trucmai…@gmail.com>
Kinh gửi chị Julie Quang.
Em theo dõi Môi Son Julie, chị viết hay quá, em trông đợi từng ngày để được đọc bài mới của chị...
Chị Quang ơi! { em kêu theo kiểu miền Nam tên ông xã của chị ...}
Chị biết không hơn 10 năm nay em cứ canh chương trình mới của Asia coi có chị trở lại hát mà không thấy...
Chờ đợi mỏi mòn bây giờ đọc bài "Tín hiệu Chàng" em mới biết "Tôi đóng lại sự nghiệp ca hát đời mình trong râm ran bất mãn …"
Làm cho bấy lâu nay em đợi chờ thiệt là buồn!...
Nhưng em không nghĩ chị là người bạc tình vô nghĩa với Fans, hay là người hành tinh đâu....
Người hành tinh làm sao có thể hát và viết hay như chị được...
Chị báo hại em quá nha! Sau khi biết chị không chịu hát nữa, em lục lại DVD Video xem cái nào mất để mua lại cái khác liền....
Em vào TTASIA online tìm nhạc của chị, cũ quá thì họ bán hết mà không có DVD, em gọi đến TTASIA để lời nhắn"em muốn mua DVD nhạc có tiếng hát Julie..."
Chò hoài không thấy ai trả lời, nên ngày 16-01-13 em order 5 cuốn Karaoke có chị hát,...
Ai cũng ngac mhiên vì xưa nay em không bao giờ hát và mua Karaoke...{ em tự biết mình CA RA không có OK!...} Em làm lều mua lẹ để họ bán hết...
Em quý mấy bài hát của chị như báu vật vậy!...
Bây giờ chị viết thay cho tiếng hát cũng an ủi được chút xíu!...
Làm khán giả hay đọc giả, cái nào chị cũng làm say mê lòng người...
Chị biết không em đã chảy nước mắt trong những doạn chị viết như::
"....Bàn tay Chàng nằm im trong hai tay ấp ủ của Nàng đang chuyền hơi ấm … Chỉ còn nhịp đập yếu ớt nơi đầu những ngón tay. Nàng lần dò tìm mạch nào để khơi lại nguồn yêu thương đã có từ trước, từ bao giờ ? Và như chưa hề mất bao giờ … Nàng thiếp đi với tư thế tay trong tay cùng Chàng vào giấc mơ. Bên cạnh đứa con gái ngủ ngồi trên ghế. Trong giấc mơ của con chắc con nhìn thấy được hình ảnh mà con mong đợi từ lâu.."
Và rồi Tình cũng đã tan mau theo bọt nước …
Trên dòng đời xuôi ngược sau này, đôi khi lỡ chạm mắt nhau – Anh làm khách lạ - Em ngại ngùng … đau …
<< Nhưng anh yêu hỡi điều anh cần biết là Mẹ con em cần có anh trong đời>>
"Cả hai chúng ta đều “đầu đá”, nên đã lạc mất nhau một lúc. Nhưng may mắn thay vào phút cuối đời chúng ta đã tháo gỡ được những gút mắc, đã chan hòa được cho nhau những hụt hẫng trong đời."
Chị đã lấy được nước mắt những người như em và càng làm nhiều người đã thương yêu anh lại càng thương tiếc anh Duy Quang nhiều hơn nữa...
"Cái Duyên dáng và sức thu hút nơi anh không chỉ riêng Nữ giới mà Nam giới cũng khóai mê anh. Với bạn bè anh thích cụng ly và vô tư tấu hài . ID và chữ ký Duy Quang không nhái được, không sao nhái được .Cái Duyên của anh đã để lại trong lòng mọi người một Duy Quang độc đáo. Khiến mọi người phải nhớ một Duy Quang – the One and the Only …"
Và đồng thời dập tăt bớt được những "búa rìu của dư luận" cho người lương thiện..
"Đọc và tự do suy luận, bạn thân mến, nhưng xin một điều: Đừng xúc phạm vong linh người quá cố. Kính trọng lương tâm của người lương thiện cho dù ghét hận kẻ thù, nhưng khi kẻ ấy nằm xuống không cho được lời cầu kinh hay một đóa hoa thì những lời lẽ khinh nhờn hay có ý chà đạp. Xin miễn đi."
Em nghĩ không chỉ có chị hảnh diện mang tên anh Julie Quang mà chắc ở một nơi nào đó anh Duy Quang cũng hảnh diện về chị một người vợ tri âm tri kỷ ngay cả khi anh không còn trên cõi đời nầy, em thật ngưỡng mộ chị lắm!
Sống với kỷ niệm đẹp cũng là một hạnh phúc lớn phải không chị?
Em ước mong chị viết nhiều hơn về chuyện tình đẹp và cuộc đời ca hát của anh chị... in thành sách hay làm thành phim thì thật là tuyệt vời...
Kính chúc chị nhiều sức khoẻ và trẻ đẹp mãi...
Em
MAI
TB: em gửi chị ý kiến của đọc giả...
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
Gửi bài gửi bởi Sung
» Thứ 7 Tháng 1 19, 2013 1:07 pm
Julie hay lắm. Nói ra được, cởi mở cho mình, cho nhiều người với. Tôi phục cô, ít ra là lần này.
Không đến đưa người lần chót nhưng đã chia sẻ nhiều giây phút lâm chung cũng là đủ.
Julie Quang
-
- Global Mod
- Bài viết: 6474
- Ngày tham gia: Tư T9 20, 2006 5:00 pm
Re: Ca sĩ Duy Quang qua đời
[center]tự chuyện
kỳ 6[/center]
[center][/center]
Ảnh: Thiên Hương
6. Độc Thoại Với Bố
Ngồi hàng giờ trước hình Bố. Ngắm nhìn Bố thật kỹ, thật lâu để nhốt tất cả hình ảnh trước mặt vào trong tâm trí. Chưa bao giờ con nhìn Bố thật lâu thật kỹ như lúc này.
Bức hình ai đó chụp lúc Bố còn khỏe. Gương mặt ghi đậm dấu vết thời gian Bố già nua. Nỗi ưu tư khắc khoải lãng đãng trong ánh mắt. Niềm quyến luyến với cuộc đời. Những nỗi niềm ấy dường như đọng lại nguyên một khối tình để lại cho nhân gian.
Bố trầm tư trước màn hình, bàn tay hờ hững đặt trên chuột như ghi lại điều gì mà ống kính trong tíc tắc đã kịp nháy lên ghi lại khoảnh khắc ấy, tâm tư ấy. Bố đẹp như diễn viên Omar Sharif trong phim Doctor Zhivago, người trở về tìm nàng Lara trong mịt mùng tuyết trắng trời Đông Âu. Hình ảnh sừng sững, lừng lững, vượt trên cái Chết thách đố với hiểm nguy thiên nhiên ác nghiệt để mong tìm đến với người Tình Chung. Cái đẹp thương khó trong tình trường não nùng đến chạnh lòng người.
Bố yêu nhân vật này lắm. Nói thế là con khen Bố đẹp như tài tử cinema. Phải nói là đẹp Trai mới đúng, chưa chắc, người ta sẽ bắt bẻ rằng 93 tuổi phải gọi là đẹp Lão nhưng con muốn nói Bố đẹp Trai vậy.
Người nghệ sĩ không có tuổi vì họ song hành với thời gian trong tác phẩm.
Thời gian thật là mông lung trừu tượng trong từ ngữ. Khoa học thực nghiệm bó tay không sao chứng minh được vì phải trải qua cái Chết con người ta mới chiêm nghiệm và làm Chủ được Thời gian. . .
Người ra đi vào cõi Chết không mang theo gì, kể cả những thắc mắc về Thời gian và nếu có đi chăng nữa cái thắc mắc sẽ là nơi họ sẽ phải đến. . . một Không gian khác. Một Cõi khác, nơi nào đó tốt đẹp hơn để gọi là Thiên đường. . . . Ai cũng cầu mong cho mình được phút cuối an lành vậy.
Đời người thật quá ngắn cho một Tài Hoa trong cõi trăm năm người ta.
Đo đếm một kiếp người có ngần ấy thôi. Một kiếp người của Bố gần chạm đến đỉnh điểm con số trăm năm, coi như là tròn trịa hả Bố.
Cái Duyên cha con ta gặp nhau trên cõi tạm này ngẫm nghĩ lại con thật là đắc ý cho sự kỳ ngộ hiếm có cho một đời người.
Con no nê với ý nghĩ mình thật Diễm Phúc đã có một người Bố như Bố.
Một người ham hiểu biết và luôn tìm tòi như Bố chắc hẵn lúc này ở một cõi nào đó Bố và anh Quang con đã dắt tay nhau du hành trong vũ trụ tìm đến cõi thần tiên nơi hẹn cùng Bích Khê thi sĩ như trong loạt ca khúc mà Bố đã chuẩn bị hành trang cho hai cha con trong hành trình lần này. Bố đã sắp đặt thật kỹ từ nhiều năm trước. Có lẽ từ lúc Bố trải qua cuộc giải phẫu tim lần thứ nhất.
. . . Từ hôn mê đến hồi tỉnh Bố đã du hành ở cõi trên ít nhiều lần ắt thành thục đường đi lối về,
. . . biết lúc nào phải đi thì đi. . . cho kịp.
. . . biết cõi Thần Tiên có tất cả nhưng thiếu Âm nhạc Phạm Duy. . . .
. . . biết phải trở lại vì chưa xong việc trần gian . . .
Phải trở lại để hoàn tất một loạt Dị khúc mà Bố chọn để mang theo về cõi Chết. . . .
Bố đã sống trọn vẹn cống hiến không lãng phí phút giây nào. Với ông làm việc không ngơi trong sáng tác điều đó cần thiết như người ta cần không khí để hít thở.
- Như thế nào để nhận biết cái Đúng Sai mà sống cho tử tế với cuộc đời? Có lần con ngây ngô hỏi thế;
Bố dạy nè:
- Sinh ra làm người có Khôn, có dại - Cái Khôn là đầu óc biết tính toán – cái Dại là trái tim luôn thiệt thòi. Cả hai Khôn và Dại đều chứa trong cái túi Hiểu Biết.
- Tuổi ấu thơ đến trưởng thành ta lượm lặt tất cả khôn dại trên đường đi như những viên sỏi trên đường, có viên sỏi đẹp đẽ có hòn đá sứt mẻ.
- Cứ nhặt đi nhặt cho đầy túi trong Vô thức để rồi trong cuộc sống trên con đường ta đi tới, nơi phải Trở Về. . . những Khôn hay Dại, Đúng hay Sai, tất cả đều vô nghĩa khi ta Trở Về.
Sống trăm tuổi người chưa chắc biết được Đúng và Sai, (rắc rối).
Nghe trái tim. Lấy Tấm lòng mà trang trải với đời cùng khiêu vũ trên hai từ ngữ Đúng và Sai để tìm sự thăng bằng cho chính mình. Ngắn gọn và dễ hiểu. . . nhưng Bố ạ, cho đến giờ phút này con vẫn chưa thông suốt được điều Bố dạy.
Là Thân Vỏ Ốc mượn Hồn chỉ nghe tiếng ù ù lao xao làm sao hiểu được lời thì thầm của Biển?
Bố ạ, trong lòng con Bố đã là ngàn khơi Biển lớn.
Tâm hồn Ông trần truồng trước mắt người đời như con trẻ. Ông chân thật bày tỏ con người mình với cuộc đời như thế, trong suốt như thế, một tâm hồn trẻ thơ cùng Hỉ Nộ Ái Ố với đời một phen. Là cách thể hiện của Bố nó như thế.
Có lẽ do Bố quá đơn sơ bình dị như nhà Nông nên cái Ăn không cầu kỳ mà cái Mặc còn đơn giản hơn, độc nhất bộ bà ba muôn thuở không đổi, ngay cả khi đóng bộ complet cà vạt, bên trong lớp áo nỉ dày vẫn là bộ bà ba dính da.
Dù nơi phương trời nào hay bất cứ trong thời tiết nào Bố vẫn thủy chung với cách ăn mặc của mình.
Bộ quần áo dân dã của người miệt vườn, nông thôn là cái mode không thay đổi của Ông, thường là màu đen nhưng để gọi là thay đổi Ông thay màu, màu nâu, hay màu lam tối sậm đó thôi. Đừng hòng sắm cho Ông bộ cánh đắt tiền mà Ông mặc.
Ông bình dị đơn giản như người nông dân chỉ khác tay chân không lấm bùn, không có mồ hôi nhễ nhại và hơi thở gấp rút của người quần quật ra sức lao động chân tay.
Ông mang thân Lãng tử du ngoạn ba miền từ Bắc chí Nam xuyên suốt như thế hai chuyến. Lần đầu để ghi lại Trường Ca Con Đường Cái Quan và lần hai Ông nghe ra và ghi lại tiếng vang vọng Hồn Mẹ Việt Nam .
Được hai trường ca đã là một nỗ lực lớn nhưng với Ông vẫn chưa gọi là đủ. Ông miệt mài trong sáng tác và Ông làm việc như một cái kiến bền bỉ với công việc cho đến khi tắt tịt mới chịu yên.
Những lúc Ông chịu yên không kéo dài được lâu. Tuy vậy, bao lâu đó là bấy lâu gia đình vui vẻ tiếng cười. Cả nhà hạnh phúc vì Bố có thì giờ cho mỗi đứa con.
Bố mẹ có tám người con, gái trai đầy đủ, lo cái ăn cái mặc cho bầy con cũng đủ oằn thân Mẹ.
Bố miệt mài trong lao động tim óc để có cái nuôi vợ con, kể ra đâu sướng gì;
Bố Mẹ thật sự sung sướng khi nhìn thấy các con đi theo con đường âm nhạc thơ mộng mà Bố Mẹ đã đi qua, đã vạch sẵn cho các con. Mẹ mừng vui trong nước mắt và Bố thì khỏi nói, sướng lắm, đến nỗi không tham dự buổi ra mắt đầu tiên của ban nhạc Gia Đình Phạm Duy – The Dreamers với giới trẻ tại Sài Gòn. Sự kiện này quan trọng và lớn lắm đối với Ông. Ông không đến tham dự dù là khán giả chỉ vì Ông không chịu nổi sự đối mặt với cái hạnh phúc lớn đó. Bố trốn.
Một lần khác em Hạnh ngã nặng, thân người giật bắn lên từng cơn, cả nhà lo quýnh quáng. . . Nào xe cứu thương, xe cảnh sát rồi cấp cứu tại chỗ. Em an toàn, tai qua nạn khỏi.
Đến lúc cần chữ ký của người chủ hộ ký tên vào tờ biên bản cứu thương mọi người mới nhớ đến Bố. . . . Bố trong phòng ngủ khóa cửa cẩn thận và im thin thít. Ông không chịu nổi cảnh tượng đứa con gái út đang gần kề với cái chết. Bố trốn.
Và lần này Bố không chịu nổi cái đau mất con. Bố nhanh chân tháo chạy theo con Cả mà quên những đứa còn lại, bỏ lại tất cả. Bố đi và không muốn Tái Sanh. Nghe mà đau thắt tim. Một người đến với cuộc đời bằng cả tấm lòng như Bố, cống hiến đồ sộ như Bố mà thốt lên câu nói ngán ngẩm đời đến thế là cùng. . . nhưng con tin rằng Bố vẫn yêu cuộc đời này lắm. Bởi yêu cuộc đời này nên có câu “một ngày cho người Thương, một ngày cho người Ghét” đồng điệu đến thế, cả với người Ghét mà vẫn Công bằng – Đối Nhân Xử Thế. Là Bố kính yêu.
Bố. Một Thiên tài Âm nhạc vậy mà mức độ mỏng dòn còn dễ vỡ hơn người bình thường.
Trong một chương trình Phạm Duy 65 năm Âm nhạc tại Paris lần đó Bố vừa qua cuộc giải phẫu tim, đi đứng còn mất thăng bằng, ai cũng lo cho Bố phải gồng gánh một chương trình. . . . sức khỏe Ông biết có kham nổi không?
Đêm diễn đó đã không còn chỗ ngồi. Trong hàng ghế đầu có Giáo sư nhạc dân tộc Cổ truyền, Bác Trần văn Khê, là bạn chí thân của Bố.
Bố làm MC dẫn chương trình khi giới thiệu Thái Hiền – Thái Thảo Ông đã giới thiệu Thái Thanh - Thái Hằng. Cho rằng Bố nói sai sẽ chữa lại. .. Nhưng không.
Đến phần trình diễn của Julie Bố giới thiệu Julie Quang nghe mà bất bình vì mấy chục năm qua cái tên đã cắt đôi, đã tách rời, mà nay Bố lại ghép hai cái tên lại như nguyên thủy.
Bố ạ, con làm thế để không vướng mắc cho ai, để cho cả hai đừng nặng lòng khi cất bước ra đi. Hai con đã không còn đi chung trên con đường đời, giữ lại cái tên có nghĩa gì nữa, có khi lại làm phiền nhau chỉ vì cái tên. . . Con suy nghĩ như thế.
Sau buổi diễn Bác Khê nói:
“Phạm Duy còn minh mẫn sáng suốt lắm. Ông giới thiệu Thái Thanh Thái Hằng như năm sáu chục năm về trước và ngày nay là Thái Hiền, Thái Thảo. Ngày trước hay ngày nay đều là những hình ảnh yêu quí mà trong lòng Ông vẫn ôm ấp tưởng nhớ đến.
Với Julie Quang cũng vậy, ba bốn chục năm trước Phạm Duy đặt tên cho và bây giờ trong lòng Ông con vẫn là đứa con dâu của Ông, không thay đổi, phải hiểu như vậy.”
Một lần khác khi anh Duy Quang có ý định bước thêm bước nữa với (Yến Xuân).
Bố hỏi:
- Con đi với Bố hỏi vợ cho thằng Quang nhé.
- Bố đùa hả. Tôi nói.
- Con làm được điều này thì con mới vượt xa người ta.
Câu hỏi và sự mời mọc đi hỏi vợ cho chồng cũ nghe thật tức cười. Bố vui thật, nghĩ ra chuyện để các con có một trận cười. . . vui mà. Con quên bẵng đi câu chuyện mà con cho là Bố đùa vui chọc ghẹo. Giờ đây nhớ Bố, ngẫm nghĩ lại mới nhận ra ý nghĩa trong câu chuyện Đi Hỏi Vợ.
Bố ơi, con dại không hiểu được lòng Bố, bỏ quên cái tên Bố thương yêu đặt cho, quên luôn cả cái ơn Bố mang tiếng hát con đến với cuộc đời. Bằng cử chỉ nhỏ nhen, đầu hàng số phận, con mong xóa đi phần đời mình con muốn quên.
Con đã được dạy bảo cẩn thận để loại trừ những thứ làm bận rộn đầu óc không cần thiết phải lưu giữ trong tim. . . .
Bố ạ, những điều Bố dạy con khắc nhớ, nhưng có tuân thủ hay không lại là chuyện khác tùy thuộc vào hỉ nộ ái ố của bản thân với cuộc đời. Bố đừng giận, đừng la rầy vì con muốn sống thật, sống y như Bố vậy.
Trò chuyện với Bố những tưởng về người Bố Tôn Kính lòng mênh mang bềnh bồng miền ký ức quên cả thực tại Bố đã ra đi, mà nào Bố đã ra đi. . . . Bố ơi Bố không muốn Tái sanh. Bố ạ Bố không cần Tái sanh vì Bố đã ở lại trong tim các con, trong lòng người Thương, kể cả người Ghét trên môi tất cả những người hát nhạc Phạm Duy, Người Nghệ Sĩ tự nhận mình là Kẻ Hát Rong.
Ghi chú: Một vài nét phác họa về một người Cha trong đời thường. Mong được đóng góp chút ít trong cái nhìn tổng thể Bức Tranh đời Phạm Duy Người Cha yêu quí của tôi
Julie Quang.
kỳ 6[/center]
[center][/center]
Ảnh: Thiên Hương
6. Độc Thoại Với Bố
Ngồi hàng giờ trước hình Bố. Ngắm nhìn Bố thật kỹ, thật lâu để nhốt tất cả hình ảnh trước mặt vào trong tâm trí. Chưa bao giờ con nhìn Bố thật lâu thật kỹ như lúc này.
Bức hình ai đó chụp lúc Bố còn khỏe. Gương mặt ghi đậm dấu vết thời gian Bố già nua. Nỗi ưu tư khắc khoải lãng đãng trong ánh mắt. Niềm quyến luyến với cuộc đời. Những nỗi niềm ấy dường như đọng lại nguyên một khối tình để lại cho nhân gian.
Bố trầm tư trước màn hình, bàn tay hờ hững đặt trên chuột như ghi lại điều gì mà ống kính trong tíc tắc đã kịp nháy lên ghi lại khoảnh khắc ấy, tâm tư ấy. Bố đẹp như diễn viên Omar Sharif trong phim Doctor Zhivago, người trở về tìm nàng Lara trong mịt mùng tuyết trắng trời Đông Âu. Hình ảnh sừng sững, lừng lững, vượt trên cái Chết thách đố với hiểm nguy thiên nhiên ác nghiệt để mong tìm đến với người Tình Chung. Cái đẹp thương khó trong tình trường não nùng đến chạnh lòng người.
Bố yêu nhân vật này lắm. Nói thế là con khen Bố đẹp như tài tử cinema. Phải nói là đẹp Trai mới đúng, chưa chắc, người ta sẽ bắt bẻ rằng 93 tuổi phải gọi là đẹp Lão nhưng con muốn nói Bố đẹp Trai vậy.
Người nghệ sĩ không có tuổi vì họ song hành với thời gian trong tác phẩm.
Thời gian thật là mông lung trừu tượng trong từ ngữ. Khoa học thực nghiệm bó tay không sao chứng minh được vì phải trải qua cái Chết con người ta mới chiêm nghiệm và làm Chủ được Thời gian. . .
Người ra đi vào cõi Chết không mang theo gì, kể cả những thắc mắc về Thời gian và nếu có đi chăng nữa cái thắc mắc sẽ là nơi họ sẽ phải đến. . . một Không gian khác. Một Cõi khác, nơi nào đó tốt đẹp hơn để gọi là Thiên đường. . . . Ai cũng cầu mong cho mình được phút cuối an lành vậy.
Đời người thật quá ngắn cho một Tài Hoa trong cõi trăm năm người ta.
Đo đếm một kiếp người có ngần ấy thôi. Một kiếp người của Bố gần chạm đến đỉnh điểm con số trăm năm, coi như là tròn trịa hả Bố.
Cái Duyên cha con ta gặp nhau trên cõi tạm này ngẫm nghĩ lại con thật là đắc ý cho sự kỳ ngộ hiếm có cho một đời người.
Con no nê với ý nghĩ mình thật Diễm Phúc đã có một người Bố như Bố.
Một người ham hiểu biết và luôn tìm tòi như Bố chắc hẵn lúc này ở một cõi nào đó Bố và anh Quang con đã dắt tay nhau du hành trong vũ trụ tìm đến cõi thần tiên nơi hẹn cùng Bích Khê thi sĩ như trong loạt ca khúc mà Bố đã chuẩn bị hành trang cho hai cha con trong hành trình lần này. Bố đã sắp đặt thật kỹ từ nhiều năm trước. Có lẽ từ lúc Bố trải qua cuộc giải phẫu tim lần thứ nhất.
. . . Từ hôn mê đến hồi tỉnh Bố đã du hành ở cõi trên ít nhiều lần ắt thành thục đường đi lối về,
. . . biết lúc nào phải đi thì đi. . . cho kịp.
. . . biết cõi Thần Tiên có tất cả nhưng thiếu Âm nhạc Phạm Duy. . . .
. . . biết phải trở lại vì chưa xong việc trần gian . . .
Phải trở lại để hoàn tất một loạt Dị khúc mà Bố chọn để mang theo về cõi Chết. . . .
Bố đã sống trọn vẹn cống hiến không lãng phí phút giây nào. Với ông làm việc không ngơi trong sáng tác điều đó cần thiết như người ta cần không khí để hít thở.
- Như thế nào để nhận biết cái Đúng Sai mà sống cho tử tế với cuộc đời? Có lần con ngây ngô hỏi thế;
Bố dạy nè:
- Sinh ra làm người có Khôn, có dại - Cái Khôn là đầu óc biết tính toán – cái Dại là trái tim luôn thiệt thòi. Cả hai Khôn và Dại đều chứa trong cái túi Hiểu Biết.
- Tuổi ấu thơ đến trưởng thành ta lượm lặt tất cả khôn dại trên đường đi như những viên sỏi trên đường, có viên sỏi đẹp đẽ có hòn đá sứt mẻ.
- Cứ nhặt đi nhặt cho đầy túi trong Vô thức để rồi trong cuộc sống trên con đường ta đi tới, nơi phải Trở Về. . . những Khôn hay Dại, Đúng hay Sai, tất cả đều vô nghĩa khi ta Trở Về.
Sống trăm tuổi người chưa chắc biết được Đúng và Sai, (rắc rối).
Nghe trái tim. Lấy Tấm lòng mà trang trải với đời cùng khiêu vũ trên hai từ ngữ Đúng và Sai để tìm sự thăng bằng cho chính mình. Ngắn gọn và dễ hiểu. . . nhưng Bố ạ, cho đến giờ phút này con vẫn chưa thông suốt được điều Bố dạy.
Là Thân Vỏ Ốc mượn Hồn chỉ nghe tiếng ù ù lao xao làm sao hiểu được lời thì thầm của Biển?
Bố ạ, trong lòng con Bố đã là ngàn khơi Biển lớn.
Tâm hồn Ông trần truồng trước mắt người đời như con trẻ. Ông chân thật bày tỏ con người mình với cuộc đời như thế, trong suốt như thế, một tâm hồn trẻ thơ cùng Hỉ Nộ Ái Ố với đời một phen. Là cách thể hiện của Bố nó như thế.
Có lẽ do Bố quá đơn sơ bình dị như nhà Nông nên cái Ăn không cầu kỳ mà cái Mặc còn đơn giản hơn, độc nhất bộ bà ba muôn thuở không đổi, ngay cả khi đóng bộ complet cà vạt, bên trong lớp áo nỉ dày vẫn là bộ bà ba dính da.
Dù nơi phương trời nào hay bất cứ trong thời tiết nào Bố vẫn thủy chung với cách ăn mặc của mình.
Bộ quần áo dân dã của người miệt vườn, nông thôn là cái mode không thay đổi của Ông, thường là màu đen nhưng để gọi là thay đổi Ông thay màu, màu nâu, hay màu lam tối sậm đó thôi. Đừng hòng sắm cho Ông bộ cánh đắt tiền mà Ông mặc.
Ông bình dị đơn giản như người nông dân chỉ khác tay chân không lấm bùn, không có mồ hôi nhễ nhại và hơi thở gấp rút của người quần quật ra sức lao động chân tay.
Ông mang thân Lãng tử du ngoạn ba miền từ Bắc chí Nam xuyên suốt như thế hai chuyến. Lần đầu để ghi lại Trường Ca Con Đường Cái Quan và lần hai Ông nghe ra và ghi lại tiếng vang vọng Hồn Mẹ Việt Nam .
Được hai trường ca đã là một nỗ lực lớn nhưng với Ông vẫn chưa gọi là đủ. Ông miệt mài trong sáng tác và Ông làm việc như một cái kiến bền bỉ với công việc cho đến khi tắt tịt mới chịu yên.
Những lúc Ông chịu yên không kéo dài được lâu. Tuy vậy, bao lâu đó là bấy lâu gia đình vui vẻ tiếng cười. Cả nhà hạnh phúc vì Bố có thì giờ cho mỗi đứa con.
Bố mẹ có tám người con, gái trai đầy đủ, lo cái ăn cái mặc cho bầy con cũng đủ oằn thân Mẹ.
Bố miệt mài trong lao động tim óc để có cái nuôi vợ con, kể ra đâu sướng gì;
Bố Mẹ thật sự sung sướng khi nhìn thấy các con đi theo con đường âm nhạc thơ mộng mà Bố Mẹ đã đi qua, đã vạch sẵn cho các con. Mẹ mừng vui trong nước mắt và Bố thì khỏi nói, sướng lắm, đến nỗi không tham dự buổi ra mắt đầu tiên của ban nhạc Gia Đình Phạm Duy – The Dreamers với giới trẻ tại Sài Gòn. Sự kiện này quan trọng và lớn lắm đối với Ông. Ông không đến tham dự dù là khán giả chỉ vì Ông không chịu nổi sự đối mặt với cái hạnh phúc lớn đó. Bố trốn.
Một lần khác em Hạnh ngã nặng, thân người giật bắn lên từng cơn, cả nhà lo quýnh quáng. . . Nào xe cứu thương, xe cảnh sát rồi cấp cứu tại chỗ. Em an toàn, tai qua nạn khỏi.
Đến lúc cần chữ ký của người chủ hộ ký tên vào tờ biên bản cứu thương mọi người mới nhớ đến Bố. . . . Bố trong phòng ngủ khóa cửa cẩn thận và im thin thít. Ông không chịu nổi cảnh tượng đứa con gái út đang gần kề với cái chết. Bố trốn.
Và lần này Bố không chịu nổi cái đau mất con. Bố nhanh chân tháo chạy theo con Cả mà quên những đứa còn lại, bỏ lại tất cả. Bố đi và không muốn Tái Sanh. Nghe mà đau thắt tim. Một người đến với cuộc đời bằng cả tấm lòng như Bố, cống hiến đồ sộ như Bố mà thốt lên câu nói ngán ngẩm đời đến thế là cùng. . . nhưng con tin rằng Bố vẫn yêu cuộc đời này lắm. Bởi yêu cuộc đời này nên có câu “một ngày cho người Thương, một ngày cho người Ghét” đồng điệu đến thế, cả với người Ghét mà vẫn Công bằng – Đối Nhân Xử Thế. Là Bố kính yêu.
Bố. Một Thiên tài Âm nhạc vậy mà mức độ mỏng dòn còn dễ vỡ hơn người bình thường.
Trong một chương trình Phạm Duy 65 năm Âm nhạc tại Paris lần đó Bố vừa qua cuộc giải phẫu tim, đi đứng còn mất thăng bằng, ai cũng lo cho Bố phải gồng gánh một chương trình. . . . sức khỏe Ông biết có kham nổi không?
Đêm diễn đó đã không còn chỗ ngồi. Trong hàng ghế đầu có Giáo sư nhạc dân tộc Cổ truyền, Bác Trần văn Khê, là bạn chí thân của Bố.
Bố làm MC dẫn chương trình khi giới thiệu Thái Hiền – Thái Thảo Ông đã giới thiệu Thái Thanh - Thái Hằng. Cho rằng Bố nói sai sẽ chữa lại. .. Nhưng không.
Đến phần trình diễn của Julie Bố giới thiệu Julie Quang nghe mà bất bình vì mấy chục năm qua cái tên đã cắt đôi, đã tách rời, mà nay Bố lại ghép hai cái tên lại như nguyên thủy.
Bố ạ, con làm thế để không vướng mắc cho ai, để cho cả hai đừng nặng lòng khi cất bước ra đi. Hai con đã không còn đi chung trên con đường đời, giữ lại cái tên có nghĩa gì nữa, có khi lại làm phiền nhau chỉ vì cái tên. . . Con suy nghĩ như thế.
Sau buổi diễn Bác Khê nói:
“Phạm Duy còn minh mẫn sáng suốt lắm. Ông giới thiệu Thái Thanh Thái Hằng như năm sáu chục năm về trước và ngày nay là Thái Hiền, Thái Thảo. Ngày trước hay ngày nay đều là những hình ảnh yêu quí mà trong lòng Ông vẫn ôm ấp tưởng nhớ đến.
Với Julie Quang cũng vậy, ba bốn chục năm trước Phạm Duy đặt tên cho và bây giờ trong lòng Ông con vẫn là đứa con dâu của Ông, không thay đổi, phải hiểu như vậy.”
Một lần khác khi anh Duy Quang có ý định bước thêm bước nữa với (Yến Xuân).
Bố hỏi:
- Con đi với Bố hỏi vợ cho thằng Quang nhé.
- Bố đùa hả. Tôi nói.
- Con làm được điều này thì con mới vượt xa người ta.
Câu hỏi và sự mời mọc đi hỏi vợ cho chồng cũ nghe thật tức cười. Bố vui thật, nghĩ ra chuyện để các con có một trận cười. . . vui mà. Con quên bẵng đi câu chuyện mà con cho là Bố đùa vui chọc ghẹo. Giờ đây nhớ Bố, ngẫm nghĩ lại mới nhận ra ý nghĩa trong câu chuyện Đi Hỏi Vợ.
Bố ơi, con dại không hiểu được lòng Bố, bỏ quên cái tên Bố thương yêu đặt cho, quên luôn cả cái ơn Bố mang tiếng hát con đến với cuộc đời. Bằng cử chỉ nhỏ nhen, đầu hàng số phận, con mong xóa đi phần đời mình con muốn quên.
Con đã được dạy bảo cẩn thận để loại trừ những thứ làm bận rộn đầu óc không cần thiết phải lưu giữ trong tim. . . .
Bố ạ, những điều Bố dạy con khắc nhớ, nhưng có tuân thủ hay không lại là chuyện khác tùy thuộc vào hỉ nộ ái ố của bản thân với cuộc đời. Bố đừng giận, đừng la rầy vì con muốn sống thật, sống y như Bố vậy.
Trò chuyện với Bố những tưởng về người Bố Tôn Kính lòng mênh mang bềnh bồng miền ký ức quên cả thực tại Bố đã ra đi, mà nào Bố đã ra đi. . . . Bố ơi Bố không muốn Tái sanh. Bố ạ Bố không cần Tái sanh vì Bố đã ở lại trong tim các con, trong lòng người Thương, kể cả người Ghét trên môi tất cả những người hát nhạc Phạm Duy, Người Nghệ Sĩ tự nhận mình là Kẻ Hát Rong.
Ghi chú: Một vài nét phác họa về một người Cha trong đời thường. Mong được đóng góp chút ít trong cái nhìn tổng thể Bức Tranh đời Phạm Duy Người Cha yêu quí của tôi
Julie Quang.